Là người mở blog này, lâu lâu, đến sinh nhật bạn nào trong lớp, tôi lại post lời chúc mừng. Không biết có bao nhiêu bạn thấy lời chúc mừng này để trực tiếp gọi điện, gửi tin nhắn chúc mừng bạn... Thậm chí tôi cũng không biết người được chúc mừng có biết không nữa... Thành ra, lâu lâu, tôi lại gửi link đến cho vài bạn để... nhắc nhở!
Nhưng hôm rồi đến sinh nhật của mình, tôi nghĩ, chẳng lẽ tự mình post lời chúc mừng chính mình. Cũng chẳng lẽ mượn danh ai đó để gửi lời chúc? Kiểu nào cũng không ổn. Thành ra... làm thinh! Có lẽ vì thế mà chẳng bạn nào nhớ nên không ai gửi lời chúc mừng. Trừ Tống Quế, bây giờ không biết Quế gửi lời chúc trong vai là bạn hay là em rể nữa!
Nhớ ngày nào, sinh nhật là một dịp để bạn bè gặp gỡ nhau, hàn huyên đủ thứ. Có đứa đạp xe cả chục cây số để đến nhà trọ mà gặp nhau. Những món quà nho nhỏ, những lời chúc dễ thương, những bữa ăn vui vẻ... Tôi nhớ mãi những cánh thiệp xinh xinh, của Duy, Ngọc, Trung, Thủy, Hằng... Tôi giữ những tấm thiệp này như giữ những kỷ niệm đẹp một thời trẻ trung...
Còn bây giờ, các bạn có điện thoại, có email của nhau. Nhưng sinh nhật của bạn thì có lẽ nhiều người không còn nhớ...
Không ai có lỗi, cũng chẳng ai đáng trách cả. Chúng ta bây giờ đều quá bận rộn mà! Chúng ta có quá nhiều điều để lo mà. Chúng ta có quá nhiều điều để nhớ mà. Chúng ta không có nhiều thì giờ để nhớ những chuyện vặt vãnh! Chỉ là sinh nhật thôi mà!
Các bạn thì nghĩ sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét