BÀNG THIÊNG CÔN ĐẢO
Ai đã từng đặt chân lên mảnh đất thiêng Côn Đảo
Không khỏi ngỡ ngàng trước sức sống những rặng bàng xanh
Mọc hiên ngang nơi cuối bãi đầu gành
Reo trước gió và vươn mình hướng biển.
Rừng bàng thiêng vang rì rào không ngơi tiếng
Hồn núi sông dân tộc ở đâu đây?
Hai vạn anh linh đọng ở đất này?(1)
Như sức sống dân tộc Việt ta bất diệt?
Côn Đảo xa xôi từng là “đất giết”
Một trăm mười ba năm “địa ngục trần gian”
“Trường học” của hai mươi vạn lượt tù nhân
Nơi giam hãm những xác thân không bất khuất.
Bàng thiêng đã “học” thêm nghị lực
Sức sống này như đã truyền hết cho nhau
Khát vọng tự do qua tiếng gọi rì rào
Vài chiếc lá lót dạ trong xà lim tăm tối.
Nên cổ thụ, gốc xù xì mà bàng thêm dày lõi
Như tóc người tù thêm bạc mà chí thêm bền
Mỗi người ngã giục người khác đứng lên
Máu dẫu đổ nhưng không lùi bước.
Đảo vẫn xanh, bàng vẫn vươn mình về phía trước
Trời tự do, trời lại thêm xanh
Ở xứ này bốn phía thấy bình minh
Dù đêm tối vẫn sáng lòng son sắt.
Những rặng bàng thiêng trên đất thiêng nhiệm nhặt
Cành lá khô sưởi ấm những đêm dài
Hạt bùi thơm thêm vị ngọt cho đời
Và dáng thẳng vẫn thắm tô những trang lịch sử.
Ai đã đến mà chẳng hề suy nghĩ
Những cây bàng như sức sống Việt Nam…
(1) Trong 113 năm bị biến thành “địa ngục trần gian”, Côn Đảo đã “đón” hơn 200.000 lượt tù nhân, trong đó có hơn 20.000 người đã vĩnh viễn nằm lại hòn đảo này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét