Thứ Tư, 10 tháng 8, 2011

Bài thơ

ĐÊM SAU BÃO, ĐỌC THƠ ĐỖ PHỦ

Anh đưa em về thăm quê. Sau bão
Quang cảnh tiêu điều, đổ nát
Mười nhà sập mất phần ba
Hai phần tốc mái, long tường còn lại
Sương cuối năm, mắt mẹ nhạt nhòa…

Tang thương quê mình. Sau bão
Nhặt nhạnh những gì còn sót lại
(Thêm việc làm cho những chị mua ve chai)
Chặt vội hàng cây quặt quại
Đau như tự chặt cánh tay mình.

Anh đưa em đi thăm quê. Sau bão
Nụ cười héo hon, nét mặt hao gầy
Ruộng lúa xác xơ, bàn tay thêm những vết chai
Lũy tre đầu làng gãy cành lá khô như bị đốt
Những em thơ mất ngủ đêm ngày.

Bàn tay nắm lấy bàn tay. Sau bão
Rất cần sự chia sẻ động viên
Anh gửi cùng em những nụ cười hiền
Góp bàn tay giúp dựng cái lều, cái chái
Thêm gói mì, ký gạo cũng vui.

Đêm ta ngủ quê nhà. Sau bão
Nghe tiếng gió gào nức nở những cành xoan
Tiếng dế giun non nỉ thêm buồn
Anh đọc em nghe thơ Đỗ Phủ
Bài Gió thu tốc mái nhà.

Có một nhà thơ trở trăn. Sau bão
Đâu chỉ buồn chuyện mất mấy tấm tranh
Cũng không buồn vì con đạp rách chăn
Hay mất ngủ đêm dài sao lạnh lẽo
Nhà thơ đang ước ao cho nhân thế.

Một ngôi nhà to cho người trú chân. Sau bão
Vạn gian nhà vững chãi với thiên nhiên
Một ước mơ tưởng như chuyện thần tiên
Nhà thơ mơ mộng và không cam lòng nhắm mắt
Lạnh niềm riêng đâu bằng lạnh của nhân gian.

Anh kể em nghe thêm những chuyện buồn. Sau bão
Đỗ Phủ chết trên chiếc thuyền rách nát
Vạn gian nhà vẫn chưa có cột kèo
Khắp nhân gian còn lắm những cảnh nghèo
Tay càng trắng sau một cơn bão dữ.

Gửi em thêm những ước mơ. Sau bão
Nhiều bàn tay góp thêm sức quê mình
Góp mồ hôi, nhiều gian nhà thêm nghĩa thêm tình
Nhiều chái bếp thơm mùi cơm gạo mới
Nhiều lời động viên, chia sẻ buồn đau.

Anh đưa em về thăm quê. Sau bão
Dáng đứng quê hương gan góc trước bão đời
Những con người vẫn nở nụ cười tươi
Đời vẫn đẹp, mắt trẻ thơ trong sáng.
Sau bão, bầu trời thêm xán lạn…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét