Bất chợt nghĩ đến các bạn cũ. Có nhiều người rất lâu rồi không gặp. Không biết họ sống ở đâu, làm gì, công việc ra sao. Cuộc đời nhiều khi đưa đẩy, bèo nước gặp nhau, rồi chia biệt, chẳng có tin gì nhau. Có người đã mấy chục năm rồi.
Nhưng nghĩ lại mình vô tình thật. Có người đã lưu hẳn số điện thoại rồi nhưng chẳng bao giờ gọi. Thành ra cũng không biết họ đang ở đâu, làm gì, cuộc sống ra sao. Ngay cả một số người từng thân thiết. Có khi bất chợt gọi, họ giật mình, ngạc nhiên: Có chuyện gì vậy? Hóa ra họ cũng vô tình như mình! Tức là đôi khi, đôi bên đều có thể liên lạc được với nhau nhưng chẳng ai gọi cho nhau, đến lúc một người gọi thì người kia nghĩ rằng chắc có việc/vấn đề gì đó...
Lẽ dĩ nhiên, các bạn có chuyện vui hay buồn, có gặp trúc trắc cần giúp đỡ thì bạn bè cũng chẳng biết để mà ứng cứu.
Có năm họp lớp, nhưng thực ra cũng chẳng có mấy người. Gặp nhau cũng vui nhưng chưa thấy có ích vì chương trình còn đơn điệu.
Tự nhiên thấy nhớ các bạn. Ước gì có thể có dịp gặp lại đầy đủ. Phải chi có ai gọi hỏi thăm mình...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét