Hôm trước, tôi có ước ao có người gọi điện. Quả nhiên có người gọi. Thứ sáu tuần trước, ngày 23-12, Sĩ Hùng gọi từ Úc để hỏi thăm bạn bè. Thông tin của Hùng cho hay: hiện nay đời sống gia đình Hùng khá ổn, nhả cửa, xe cộ đã hoàn tất, con gái đã 2 tuổi, công việc tương đối, đang mở doanh nghiệp (năm sau sẽ thuê nhân công)... Như vậy là mơ ước của nhiều người bên này rồi. Tôi cũng cho Hùng hay tình hình bên này: Duy, Hằng dạo này rất khá, Phùng từ Đức Trọng đã chuyển về Định Quán, Ngọc ở Sóc Trăng, Hoa ở Vũng Tàu, Bé đã chuyển về công tác ở Đồng Nai... Sơ lược thế thôi, 15p nói sao nhiều cho được, mà mình cũng không thể nắm hết. Hùng gửi lời thăm tất cả các bạn (xin lỗi là bận quá, mãi hôm nay mới post thông tin này được!). Hùng nói tết sẽ gọi điện về hỏi thăm các bạn.
Vậy là cầu được, ước thấy.
Sáng nay, Phạm Hoa gọi. Cô nàng giả giọng thỏ thẻ, làm mình lục tung đầu óc để nhớ lại xem liệu mình có quen em nào giọng dễ thương tương tự như vậy mà có thể gọi từ Vũng Tàu không... Hoa đã có em bé thứ hai - con trai, tên là Huỳnh Phúc Khang - được hơn 5 tháng. Bạn nào đi Vũng Tàu nhớ gọi cho Hoa nhé!
Cuộc sống bộn bề. Tự nhiên nhận được cuộc gọi của bạn bè chắc ai cũng vui lắm, miễn là đừng kể với bạn chuyện bi kịch nào đó... Mà dẫu vậy thì bạn bè cũng có thể giúp mà! Rồi bạn bè cũng sẽ vui vì mình còn được nhớ tới, được tin cậy.
Các bạn nghĩ xem, có phải thế không?
Chúc năm mới mọi điều tốt lành!
Bữa giờ lâu quá, không thấy ai gọi điện...
Trả lờiXóa