Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

RỒI CŨNG CÓ NGƯỜI GỌI ĐIỆN...

Hôm trước, tôi có ước ao có người gọi điện. Quả nhiên có người gọi. Thứ sáu tuần trước, ngày 23-12, Sĩ Hùng gọi từ Úc để hỏi thăm bạn bè. Thông tin của Hùng cho hay: hiện nay đời sống gia đình Hùng khá ổn, nhả cửa, xe cộ đã hoàn tất, con gái đã 2 tuổi, công việc tương đối, đang mở doanh nghiệp (năm sau sẽ thuê nhân công)... Như vậy là mơ ước của nhiều người bên này rồi. Tôi cũng cho Hùng hay tình hình bên này: Duy, Hằng dạo này rất khá, Phùng từ Đức Trọng đã chuyển về Định Quán, Ngọc ở Sóc Trăng, Hoa ở Vũng Tàu, Bé đã chuyển về công tác ở Đồng Nai... Sơ lược thế thôi, 15p nói sao nhiều cho được, mà mình cũng không thể nắm hết. Hùng gửi lời thăm tất cả các bạn (xin lỗi là bận quá, mãi hôm nay mới post thông tin này được!). Hùng nói tết sẽ gọi điện về hỏi thăm các bạn.


Vậy là cầu được, ước thấy.


Sáng nay, Phạm Hoa gọi. Cô nàng giả giọng thỏ thẻ, làm mình lục tung đầu óc để nhớ lại xem liệu mình có quen em nào giọng dễ thương tương tự như vậy mà có thể gọi từ Vũng Tàu không... Hoa đã có em bé thứ hai - con trai, tên là Huỳnh Phúc Khang - được hơn 5 tháng. Bạn nào đi Vũng Tàu nhớ gọi cho Hoa nhé!


Cuộc sống bộn bề. Tự nhiên nhận được cuộc gọi của bạn bè chắc ai cũng vui lắm, miễn là đừng kể với bạn chuyện bi kịch nào đó... Mà dẫu vậy thì bạn bè cũng có thể giúp mà! Rồi bạn bè cũng sẽ vui vì mình còn được nhớ tới, được tin cậy.


Các bạn nghĩ xem, có phải thế không?


Chúc năm mới mọi điều tốt lành!

Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

CHÚC MỪNG SINH NHẬT BẠN LÊ ĐĂNG DUY (21-12)

Chúc mừng sinh nhật bạn Lê Đăng Duy (cùng con gái). Chúc bạn luôn mạnh khỏe, thăng tiến trong công việc và cuộc sống!

TẢN MẠN

Bất chợt nghĩ đến các bạn cũ. Có nhiều người rất lâu rồi không gặp. Không biết họ sống ở đâu, làm gì, công việc ra sao. Cuộc đời nhiều khi đưa đẩy, bèo nước gặp nhau, rồi chia biệt, chẳng có tin gì nhau. Có người đã mấy chục năm rồi.

Nhưng nghĩ lại mình vô tình thật. Có người đã lưu hẳn số điện thoại rồi nhưng chẳng bao giờ gọi. Thành ra cũng không biết họ đang ở đâu, làm gì, cuộc sống ra sao. Ngay cả một số người từng thân thiết. Có khi bất chợt gọi, họ giật mình, ngạc nhiên: Có chuyện gì vậy? Hóa ra họ cũng vô tình như mình! Tức là đôi khi, đôi bên đều có thể liên lạc được với nhau nhưng chẳng ai gọi cho nhau, đến lúc một người gọi thì người kia nghĩ rằng chắc có việc/vấn đề gì đó...

Lẽ dĩ nhiên, các bạn có chuyện vui hay buồn, có gặp trúc trắc cần giúp đỡ thì bạn bè cũng chẳng biết để mà ứng cứu.

Có năm họp lớp, nhưng thực ra cũng chẳng có mấy người. Gặp nhau cũng vui nhưng chưa thấy có ích vì chương trình còn đơn điệu.

Tự nhiên thấy nhớ các bạn. Ước gì có thể có dịp gặp lại đầy đủ. Phải chi có ai gọi hỏi thăm mình...