HÒN BI BỊ MẤT HAI LẦN
(chuyện cũ của tác giả gần 30 năm giờ kể lại…)
Nắng chiếu lốm đốm xuống mặt sân sạch sẽ dưới tán cây vú sữa. Anh Tài và vài người nữa đang chơi bắn bi. Những hòn bi trong veo như mắt mèo điểm những cách hoa xanh đỏ mềm mại bên trong có sức hút kỳ lạ đối với Hải. Nó chăm chú theo dõi và khát khao có một viên. Tiếng bi chạm nhau côm cốp nghe sướng tai làm sao! Hải chờ đợi tiếng anh Tài:
- Hải ơi, cho em một viên này!
Nhưng bỗng có tiếng gọi:
- Hải ơi, tìm dùm anh hòn bi đi!
Thì ra trong lúc chơi, một viên bi bị bắn đi đâu mất. Bốn năm người xúm nhau đi tìm. Chợt Hải thấy một cái gì lấp lánh nằm trong bụi cỏ, cách hơi xa chỗ mọi người đang chơi. À thì ra hòn bi của anh Tài! Nó định kêu anh lại nhưng không hiểu sao nó vẫn lặng thinh. Rồi vờ như không tìm thấy, nó lảng kiếm ở nơi khác. Tìm chán không gặp, mọi người ra về. Anh Tài càu nhàu:
- Xui thiệt! Hòn bi đẹp nhất mất rồi!
Lúc đó, Hải hơi ân hận. Nó định chỉ cho anh Tài nhưng cái vân xanh – vàng – đỏ giấu trong khối thủy tinh tròn trong suốt lại làm nó quên hết. Nó đứng tựa vào cây vú sữa nhìn lấm lét. Nhưng anh Tài không để ý và đã bỏ đi.
Chờ có thế, Hải bước tới vài bước, cúi xuống nhặt hòn bi lên, giữ chặt trong lòng bàn tay nhỏ xíu. Đoạn, nó chạy ù vào nhà sau bỏ viên thủy tinh quý báu vào thau nước kỳ cọ, tắm táp. Trong nước, hòn bi chỉ còn cái vân ba màu: khối thủy tinh bao bọc xung quanh như đã biến mất. Hải càng thích thú.
Chợt có tiếng gọi:
- Hải ơi! Vào ngoại cho vú sữa nè!
Hải miễn cưỡng đứng lên rồi vào nhà. Một lát sau nó trở ra nhưng nét mặt buồn thiu. Nó lại bỏ viên bi vào thau nước. Nước mát hay viên bi xinh xắn đã làm làm Hải vui trở lại. Thỉnh thoảng nó mỉm cười sung sướng dù tiếng bà ngoại rầy rà vẫn văng vẳng trong nhà.
Hết tuần, chiều thứ bảy, mẹ đón Hải về nhà. Ngoại ôm nó phả mùi trầu cau nồng vào mặt rồi đưa cho nó bịch cốm nếp. Nó đưa hai tay đón nhận nhưng bàn tay phải chỉ chìa ra được hai ngón. Mẹ sung sướng nhìn Hải vì chưa bao giờ Hải vui vẻ như lúc này.
Con đường về nhà phải băng qua những cánh đồng. Lúa đã cắt xong, giờ chỉ còn thoang thoảng hương của rạ. Hải sung sướng bước lon ton trên bờ ruộng theo mẹ. Hòn bi được cất trong túi áo bên trái, nơi có trái tim đương đập rộn ràng. Tay cầm bịch cốm thơm lừng, vừa đi Hải vừa nhấp nháp ngon lành.
Đến một cây cầu khỉ, mẹ qua trước rồi quay lại chờ Hải, nhưng nó không qua vội. Ở mớn nước dưới mương, có một chùm lục bình nở hoa tím biếc. Hải bước lên cầu cầm một cái cây khom người xuống để vớt. Mẹ giục:
- Đi mau đi con. Té đó!
Nhưng “tõm” một cái. Mặt nước ngầu đục sủi tăm một chút rồi yên tĩnh trở lại. Hải sững người đứng ngay dậy buông cả cây và bịch cốm. Nó nghẹn ngào:
- Mẹ ơi hòn bi của con mất rồi!
(chuyện cũ của tác giả gần 30 năm giờ kể lại…)
Nắng chiếu lốm đốm xuống mặt sân sạch sẽ dưới tán cây vú sữa. Anh Tài và vài người nữa đang chơi bắn bi. Những hòn bi trong veo như mắt mèo điểm những cách hoa xanh đỏ mềm mại bên trong có sức hút kỳ lạ đối với Hải. Nó chăm chú theo dõi và khát khao có một viên. Tiếng bi chạm nhau côm cốp nghe sướng tai làm sao! Hải chờ đợi tiếng anh Tài:
- Hải ơi, cho em một viên này!
Nhưng bỗng có tiếng gọi:
- Hải ơi, tìm dùm anh hòn bi đi!
Thì ra trong lúc chơi, một viên bi bị bắn đi đâu mất. Bốn năm người xúm nhau đi tìm. Chợt Hải thấy một cái gì lấp lánh nằm trong bụi cỏ, cách hơi xa chỗ mọi người đang chơi. À thì ra hòn bi của anh Tài! Nó định kêu anh lại nhưng không hiểu sao nó vẫn lặng thinh. Rồi vờ như không tìm thấy, nó lảng kiếm ở nơi khác. Tìm chán không gặp, mọi người ra về. Anh Tài càu nhàu:
- Xui thiệt! Hòn bi đẹp nhất mất rồi!
Lúc đó, Hải hơi ân hận. Nó định chỉ cho anh Tài nhưng cái vân xanh – vàng – đỏ giấu trong khối thủy tinh tròn trong suốt lại làm nó quên hết. Nó đứng tựa vào cây vú sữa nhìn lấm lét. Nhưng anh Tài không để ý và đã bỏ đi.
Chờ có thế, Hải bước tới vài bước, cúi xuống nhặt hòn bi lên, giữ chặt trong lòng bàn tay nhỏ xíu. Đoạn, nó chạy ù vào nhà sau bỏ viên thủy tinh quý báu vào thau nước kỳ cọ, tắm táp. Trong nước, hòn bi chỉ còn cái vân ba màu: khối thủy tinh bao bọc xung quanh như đã biến mất. Hải càng thích thú.
Chợt có tiếng gọi:
- Hải ơi! Vào ngoại cho vú sữa nè!
Hải miễn cưỡng đứng lên rồi vào nhà. Một lát sau nó trở ra nhưng nét mặt buồn thiu. Nó lại bỏ viên bi vào thau nước. Nước mát hay viên bi xinh xắn đã làm làm Hải vui trở lại. Thỉnh thoảng nó mỉm cười sung sướng dù tiếng bà ngoại rầy rà vẫn văng vẳng trong nhà.
Hết tuần, chiều thứ bảy, mẹ đón Hải về nhà. Ngoại ôm nó phả mùi trầu cau nồng vào mặt rồi đưa cho nó bịch cốm nếp. Nó đưa hai tay đón nhận nhưng bàn tay phải chỉ chìa ra được hai ngón. Mẹ sung sướng nhìn Hải vì chưa bao giờ Hải vui vẻ như lúc này.
Con đường về nhà phải băng qua những cánh đồng. Lúa đã cắt xong, giờ chỉ còn thoang thoảng hương của rạ. Hải sung sướng bước lon ton trên bờ ruộng theo mẹ. Hòn bi được cất trong túi áo bên trái, nơi có trái tim đương đập rộn ràng. Tay cầm bịch cốm thơm lừng, vừa đi Hải vừa nhấp nháp ngon lành.
Đến một cây cầu khỉ, mẹ qua trước rồi quay lại chờ Hải, nhưng nó không qua vội. Ở mớn nước dưới mương, có một chùm lục bình nở hoa tím biếc. Hải bước lên cầu cầm một cái cây khom người xuống để vớt. Mẹ giục:
- Đi mau đi con. Té đó!
Nhưng “tõm” một cái. Mặt nước ngầu đục sủi tăm một chút rồi yên tĩnh trở lại. Hải sững người đứng ngay dậy buông cả cây và bịch cốm. Nó nghẹn ngào:
- Mẹ ơi hòn bi của con mất rồi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét